Tôi không thạo âm nhạc cho lắm, dạo gần đây nghe nhạc nhí nhố của bọn trẻ thêm chối tai, thỉnh thoảng mở nghe vài bài hát ngày xưa, với tôi, nghe nhạc chỉ là cảm xúc nhớ về một thời đã qua.
Các giọng hát trước năm 1975 nghe hoài cũng nhàm, chuyển qua nghe Paris by night những năm 1990, 2000 thấy sống động hơn; các giọng hát nữ (nầy) mỗi người một vẻ, nào Kiều Nga, Như Mai, nào Ngọc Lan... tất thảy đều ru hồn, mà trong đó tôi chú ý đến Như Quỳnh.
Trên vi.wikipedia.org đánh giá Như Quỳnh với giọng hát ngọt ngào, thanh thoát; đấy là cảm xúc tùy người, tùy tâm trạng. Nghe Như Quỳnh hát, tôi cảm thấy như có một tâm hồn nhỏ yếu run rẩy, hơi thở mong manh mong cho được bình an, hoặc một gợi nhớ mông lung nào đó, buồn nhè nhẹ dịu dàng lan tỏa vào lòng khiến tâm hồn ta chùng xuống, đắm mình trong quá khứ xa xưa...
Chìm trong xúc cảm như thế, những đoạn ngân rung của Như Quỳnh khiến tôi cảm thấy quanh đây tiếng khóc tỉ tê cho số phận hẩm hiu, giọng run xúc cảm như than như kể lể của một mảnh đời cô độc.
Các bài Như Quỳnh hát hầu hết đều là nhạc tình cảm, nghe như trải nỗi lòng của ai đó. Trong đêm khuya thanh vắng, với âm lượng vừa đủ, giọng hát Như Quỳnh bỗng hóa thân thành người yêu thì thầm trách nhẹ: "Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ?", và cứ thế cả một quãng đời tình cảm thời trai trẻ trở lại với chúng ta hòa cùng cảm xúc tiếc nuối. Nhiều lúc nghe Như Quỳnh nỉ non bên tai, tôi dần tan vào ký ức và ngủ hồi nào không hay.
Tôi sẽ còn nghe Như Quỳnh hát...
Khoảng năm 1967 tôi nghe bài Đôi ngả đôi ta do Ban Quân nhạc SĐ1BB (VNCH) trình diễn (kèn và trống) tại Thương Bạc, Huế. Những giai điệu tình cảm vang lên bởi ban nhạc lính hòa tấu hùng tráng, nghe ra thành một cảm xúc lạ, cứ nhớ mãi trong tôi, một đứa bé 11 tuổi.
Trả lờiXóaGiờ nghe lại, cảm xúc đương nhiên khác đi, nhưng với tôi bài hát mãi mãi là kỷ niệm đẹp.
Như quỳnh và Thế sơn cùng song ca gởi đến quý vị...
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Doi-Nga-Doi-Ta-Nhu-Quynh-ft-The-Son/ZWZ97WEW.html